XA KHƠI
Edit: Angelevil Nguyen
Sau vụ tên hề giết người, Trương Ức An luôn làm ra đủ loại “tình cờ gặp gỡ” với Nguyễn Vi, bởi vì anh phát hiện kể từ sau vụ án ấy cô dường như đã trở thành một con người khác.
Ban đầu, sự thay đổi này đã khiến Trương Ức An rất lo lắng, mãi đến khi Trương Ức An nhận ra nỗi lo âu và sợ hãi trong mắt cô đã biến mất, ý thức được rằng cô chỉ đang dần thoát khỏi mù mịt thì anh mới yên tâm.
Trương Ức An vô cùng vui mừng vì sự biến đổi này của Nguyễn Vi, đồng thời quyết định từ bỏ mấy chuyện tình cờ gặp mặt. Thế nhưng, cố tình lại thật trùng hợp, lúc Trương Ức An đã bỏ ý định thì lại oan gia ngõ hẹp mà gặp nhau ở siêu thị.
“Trương Ức An!” Nguyễn Vi dùng xe đẩy hàng chặn Trương Ức An lại, đưa ánh mắt dò xét quan sát anh, nhìn ra Trương Ức An không dám nhìn thẳng vào mắt mình: “Mấy ngày nay anh cứ luôn cố ý kiếm cớ gặp tôi, nói mau, rốt cuộc là anh có mục đích là gì!”
Trương Ức An lúng túng mỉm cười, biết rõ những câu viện cớ kia không tài nào lừa được Nguyễn Vi, vì vậy anh dứt khoát nói thẳng: “Tôi chỉ là hơi lo cho cô, dù sao thì trong nhà máy Xuân Sinh, cô đã phải tận mắt chứng kiến mấy chuyện đó.”
Nghe vậy, Nguyễn Vi nở nụ cười, sao cô lại không hiểu được suy nghĩ của Trương Ức An chứ, chẳng qua là cô cảm thấy trêu đùa Trương Ức An thế này rất thú vị: “Yên tâm đi, tôi không sao, đặc biệt là khi nhìn thấy Lưu Tiểu Điềm, tôi mới hiểu ra rằng sa mình trong nỗi đau khổ như bà ấy thì thật không đáng. Cho nên, tôi quyết định sau này sẽ học cách buông bỏ. Tất nhiên buông bỏ cũng không có nghĩa là lãng quên, càng không có nghĩa là tha thứ, chỉ là sống cho cuộc đời của chính mình mà thôi.”
Nhìn nụ cười chân thành trên khuôn mặt Nguyễn Vi, Trương Ức An khẽ cười, đây có lẽ là kết quả tốt nhất. Nguyễn Vi có thể hoàn toàn buông bỏ và anh cũng sẽ tiếp tục lặng lẽ đồng hành cùng cô.
Quá khứ sẽ bị chôn vùi trong lòng đất.
“Đúng rồi, kể cô nghe một tin vui. Tôi đã đưa tro cốt của Lưu Tiểu Điềm về quê hương của bà ấy và chôn chung với Hồng Khánh Xuyên. Cả cuộc đời này của bà ấy đầy rẫy chông gai và thăng trầm, bà đã trải qua mười bảy năm gian khổ, phải phẫu thuật ung thư vú, cuối cùng lại qua đời vì bệnh tim. Tôi nghĩ đây có lẽ là cái kết tốt nhất cho bà ấy.”
Nghe xong, Nguyễn Vi xúc động nhìn Trương Ức An, cô cũng cảm thấy rằng Lưu Tiểu Điềm biết được việc này thì nhất định sẽ rất vui.
“Trương Ức An, anh đúng là một người tốt.” Nguyễn Vi tự nhiên dùng nắm đấm như trút hận vào cánh tay Trương Ức An.
Lúc đầu, Trương Ức An còn vui vẻ, ngay sau đó lại phát hiện có gì đó không đúng: “Người tốt? Tại sao tôi lại cảm giác hình như đây chẳng phải lời tốt đẹp gì?”
Nguyễn Vi xấu hổ cúi thấp đầu, Trương Ức An cười tới mức run rẩy hai vai, cô quả nhiên đã gán cho anh thẻ người tốt.
“Cô vẫn rất yêu Trương Tiểu Minh, đúng không?”
Nguyễn Vi tiện tay lấy một hộp sữa chua trên kệ ở bên cạnh bỏ vào xe hàng, không phủ nhận: “Thực ra, hiện tại đối với tôi, tình yêu không quan trọng đến thế. Bây giờ tôi chỉ muốn sống thật tốt, mỗi ngày, mỗi phút, mỗi giây đều là sống cho riêng mình, có một cuộc sống thực sự.”
Trương Ức An gật đầu đồng ý với Nguyễn Vi, lại trông thấy xe hàng của cô chứa rất nhiều đồ dùng thiết yếu hàng ngày. Anh không muốn cô phải nghĩ ngợi quá nhiều về những chuyện làm người phiền phức đó nên mượn cớ chuyển hướng cái đề tài có phần nặng nề này đi: “Sao cô mua nhiều đồ dùng hàng ngày vậy?”
“Do tôi chuẩn bị đi công tác.” Nguyễn Vi cũng liếc sang khăn tắm và bàn chải đánh răng nằm trong xe hàng rồi mới trả lời.
“Đi công tác? Đi đâu?”
“Thành phố Hải Uy, nghe nói tại đó có một vụ án giết người hóc búa. Bên thành phố Hải Uy đã đặc biệt nhờ sở công an tỉnh giúp đỡ, tôi là một trong những người được giao phụ trách vụ đấy.”
“Vụ gì mà cần nhiều lực lượng vậy?” Vốn dĩ, Trương Ức An chỉ thuận miệng hỏi nhưng giờ lại thật sự tò mò.
Tuy nhiên, Trương Ức An phải thất vọng rồi, Nguyễn Vi cũng lắc đầu: “Có vẻ như để tránh gây hoảng sợ, tin tức về vụ án này hiện đang bị phong tỏa, chi tiết cụ thể phải đợi đến khi tôi đến thành phố Hải Uy thì mới biết được.”
“Thế sao?” Không hiểu vì sao, nghe vậy, Trương Ức An chợt cảm thấy hơi hoảng hốt.
Sáng sớm hôm sau, Nguyễn Vi mang theo hành lý, cùng Lý Bình Uy xuất phát từ đồn cảnh sát thành phố Dung Thành. Trương Ức An vẫn còn nhớ như in, ngày ấy, tại thành phố Dung Thành, trời nổi mưa to.
Nước mưa từng đợt từng đợt, cuồn cuộn ngất trời, như thể hình phạt trời cao giáng xuống, để rửa sạch tội lỗi của thế gian.
————
Năm giờ chiều, Nguyễn Vi và Lý Bình Uy vội vã đến thành phố Hải Uy, được một cảnh sát hình sự trẻ tuổi tiếp đón. Dưới sự hướng dẫn của anh ta, Nguyễn Vi và Lý Bình Uy tới khách sạn nơi họ ở lại sắp đặt hành lý.
Lúc Nguyễn Vi thu xếp hành lý xong xuôi và quay trở lại quầy lễ tân, cô trông thấy một người đàn ông với nước da ngăm đen, đầu húi cua, đang ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sô pha chờ khách. Nhìn sống lưng thẳng tắp và ánh mắt khôn khéo của anh ta, Nguyễn Vi lập tức nhận ra đây là người cùng nghề.
Người nọ cũng chú ý đến Nguyễn Vi, sau khi liếc mắt qua nhau, anh ta cũng xác định được cô với mình là cùng kiểu người nên đứng phắt dậy và đi về phía Nguyễn Vi.
“Chào đồng chí, tôi tên là Tống Minh Đạt, đội trưởng đội điều tra hình sự thành phố Cốc Hùng.” Tống Minh Đạt vừa nói vừa đưa tay ra, Nguyễn Vi cũng lịch sự giới thiệu: “Nguyễn Vi, đội phó đội điều tra hình sự thành phố Dung Thành.”
“Cô vừa đến sao?” Sau khi xác nhận được thân phận của Nguyễn Vi, Tống Minh Đạt nóng lòng hỏi.
“Sao vậy?” Nguyễn Vi có phần bối rối, hỏi lại anh ta.
“Không có gì, tôi chỉ là muốn biết rốt cuộc chúng ta tới đây hỗ trợ trong vụ án gì. Bây giờ cũng đã đến rồi, nhưng tôi vẫn chẳng hề biết gì về nó cả.” Tống Minh Đạt thấy Nguyễn Vi hỏi ngược lại thì hiểu rõ Nguyễn Vi cũng mới đến chưa lâu, cho nên anh ta kể hết nghi hoặc trong lòng với cô.
Nguyễn Vi bừng tỉnh gật đầu, xem ra người không hay biết gì không phải chỉ có mình cô, không kìm được mà càng thêm tò mò về vụ án sắp phải đối mặt.
Nguyễn Vi và Tống Minh Đạt ngồi xuống, bắt đầu trò chuyện. Chốc lát sau, Lý Bình Uy cũng xuống lầu, sau đó ba cảnh sát hình sự được chỉ định khác cũng tập trung tại quầy lễ tân của khách sạn. Nguyễn Vi nhìn thời gian, sáu giờ mười, Hứa Bác Hùng, đội trưởng đội điều tra hình sự thành phố Hải Uy đúng hẹn có mặt.
“Xin lỗi mọi người, đã để mọi người phải chờ lâu!” Vừa gặp mặt, Hứa Bác Hùng đã lập tức lịch sự xin lỗi. Đương nhiên ở đây chẳng ai quan tâm mấy chuyện vụn vặt này, vẫn là Tống Minh Đạt sốt sắng nhất. Anh ta dẫn đầu, nói lên thắc mắc của bản thân: “Đội trưởng Hứa, chúng tôi cũng đã đến thành phố Hải Uy rồi, giờ anh có thể cho chúng tôi biết rốt cuộc là chúng tôi phải điều tra vụ án nào?”
Tống Minh Đạt mới dứt lời thì đã có người hùa theo, Nguyễn Vi cũng đợi câu trả lời của Hứa Bác Hùng. Có điều Hứa Bác Hùng lại lúng túng mỉm cười, cảnh giác ngó nghiêng xung quanh, thấy chỗ này không có người ngoài thì nói tiếp: “Thế này đi, vừa khéo đã đến giờ ăn tối rồi, chi bằng mọi người vừa dùng bữa vừa nghe tôi nói về vụ án?”
Nghe thấy lời nhắc nhở của Hứa Bác Hùng, tất cả cũng cảm thấy đói bụng nên không ai phản đối, một nhóm sáu người do Hứa Bác Hùng dẫn đường, đi đến một nhà hàng hải sản.
“Mọi người muốn ăn gì thì cứ gọi thoải mái, dù sao thì ở thành phố Hải Uy này cũng chẳng có gì nhiều, chỉ được hải sản là rẻ nhất. Cứ việc ăn uống thả cửa, không cần khách khí đâu.”
Mặc dù Hứa Bác Hùng nói vậy nhưng bọn họ cầm thực đơn đều không có ý kiến gì, cuối cùng vẫn là Hứa Bác Hùng gọi một bàn đầy hải sản thơm ngon thịnh soạn cho mọi người.
Trong lúc đợi hải sản lên bàn, Tống Minh Đạt không nhịn được lại nhắc Hứa Bác Hùng một câu: “Đội trưởng Hứa, bây giờ hãy nói một chút về vụ án đi.”
Hứa Bác Hùng đang rót bia cho mọi người, vẫn không trả lời câu hỏi của Tống Minh Đạt. Ông ấy chỉ đặt một cốc bia đầy ụ tràn bọt trước mặt Tống Minh Đạt: “Đội trưởng Tống, anh không cần phải lo lắng như vậy. Hiện tại là thời gian ăn cơm, tốt hơn hết là đừng đề cập đến những việc này, đợi đến ki ăn xong tôi sẽ kể hết chi tiết về vụ án cho mọi người.”
Ai nấy đều có chút không vui, nhưng lời này của Hứa Bác Hùng cũng có lý, dẫu sao thì hầu hết mọi vụ án đều chẳng thú vị gì, cho nên cuối cùng mọi người vẫn chấp nhận sự trì hoãn của ông ấy.
Chẳng mấy chốc, hải sản lần lượt được đưa vào, món ngon quả là sở hữu sức hấp dẫn kì lạ, ngay cả Nguyễn Vi, ăn những đĩa hải sản này cũng không khỏi cảm thấy vui vẻ hẳn lên.
Như Hứa Bác Hùng đã nói, ở vùng lục địa các loại hải sản này là nguyên liệu đắt tiền, thế nhưng vì thành phố Hải Uy giáp biển nên hải sản tại đây không chỉ rẻ mà còn cực kỳ tươi ngon.
Nguyễn Vi ăn một con cua hấp lớn, ngoài ra còn ăn thêm không ít sashimi. Lý Bình Uy không quen mấy món thanh đạm nên cả bữa cơm, anh ấy đều ôm hải sản nướng và khay nướng phấn khởi chiến đấu.
Sau nửa tiếng đồng hồ, mọi người cơ bản đều đã no nê, cuối cùng tất cả ăn ý nhìn sang Hứa Bác Hùng, lần này ông ấy cũng không còn cách nào khác, đành phải bắt đầu giải thích về vụ án: “Kỳ thực, lần này làm phiền mọi người tới đây cũng không phải là do vụ án phức tạp gì, đã theo chặt kẻ tình nghi. Chỉ là gần đây một chiếc tàu đánh cá của thành phố Hải Uy đã ra khơi tám tháng trước mới trở về, nhưng trên thuyền đã xảy ra một vụ giết người.”
“Trên thuyền đã xảy ra một vụ giết người? Lẽ nào hung thủ đã vứt xác nạn nhân xuống biển?” Hứa Bác Hùng vừa dứt lời, tức thì có người đặt ra câu hỏi. Suy cho cùng, nếu không phải là một vụ án rắc rối, họ sẽ không thể nào được triệu tập tới đây.
“Thành thật mà nói, thực ra đây không phải là lần đầu tiên chúng tôi gặp phải vụ án mất tích trên thuyền như thế này. Dù gì đi nữa, đánh bắt trên biển, gió to sóng lớn, ai có thể đảm bảo rằng sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn?” Hứa Bác Hùng nở nụ cười chua xót, nét mặt tràn đầy vẻ khó xử: “Có điều vụ án lần này có chút khác biệt.”
“Rốt cuộc là thế nào?” Tống Minh Đạt vô cùng bất mãn với cách nói vòng vo này của Hứa Bác Hùng, anh ta vội vàng thúc giục.
“Khoảng tám tháng trước, chiếc tàu câu mực Chu Hải số 2624 khởi hành từ thành phố Hải Uy chúng tôi tiến về vùng biển Peru và Chile để đánh bắt mực. Vốn dĩ con thuyền này dự định ra khơi trong vòng hai năm, tuy nhiên bốn ngày trước chúng tôi lại nhận được tín hiệu cầu cứu của họ.”
Khi Hứa Bác Hùng đang nói chuyện, Lý Bình Uy định ăn thêm một xiên mực nướng nữa, cho đến lúc nghe thấy ba chữ ‘tàu câu mực’, anh ấy lặng lẽ đặt con mực về chỗ cũ.
“Sau đó thì sao?” Nguyễn Vi truy hỏi, giờ phút này toàn bộ đều đang chăm chú quan sát Hứa Bác Hùng, không hề chớp mắt.
“Vấn đề ở đây chính là ban đầu trên con tàu này, có ba mươi ba người cùng ra khơi, nhưng nay chỉ còn mười một người trở về.”
Lặng như tờ, sự im lặng kéo dài hơn mười giây, sau đó Nguyễn Vi mới nghe được tiếng ai đó khẽ hít sâu.
“Ba mươi ba người ra khơi, chỉ có mười một người trở về? Chuyện gì đã xảy ra?” Tống Minh Đạt mang vẻ mặt không thể tin nổi, nếu như không phải là một tai nạn thì anh ta không dám tưởng tượng rốt cuộc đằng sau câu nói này hàm chứa điều gì.
“Thế nên tôi mới nói, thực ra vụ án này không phức tạp. Các nghi phạm cũng đã bị tạm giam, trong số mười một người này chắc chắn có một kẻ là hung thủ. Thậm chí có khả năng cả mười một người này đều là kẻ giết người, vấn đề chúng ta mà phải đối mặt chỉ là, rốt cuộc ai đã giết ai?”
Lại một lần nữa im lặng bao trùm, sau khoảng lặng ngắn ngủi, lần này Nguyễn Vi lên tiếng: “Đội trưởng Hứa, hình như từ đầu đến cuối anh vẫn chưa từng đề cập đến động cơ gây án, chỉ quan tâm tới việc ai giết ai mà không để ý đến động cơ phạm tội sao? Hay là bên anh đã điều tra ra động cơ của những người này nên mới thờ ơ như vậy?”
Nguyễn Vi đột ngột cất lời chen vào, như thể một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng qua yếu điểm, mọi người lập tức quay sang và dùng ánh mắt chất vấn nhìn Hứa Bác Hùng.
Hứa Bác Hùng không chịu được, lấy khăn giấy lau mồ hôi lạnh nơi trán rồi trông thấy ông ấy đáp lại với sự áy náy chột dạ hiện rõ trên mặt: “Quả thực chúng tôi đã điều tra được một ít thông tin, có khả năng chúng chính là nguyên nhân dẫn đến án mạng trên thuyền.”
“Thông tin gì?” Tống Minh Đạt chẳng hề khách khí, truy hỏi tới cùng.
“Trong số ba mươi ba thuyền viên trên con tàu câu mực này, chỉ có một vài người có chứng chỉ thuyền viên chính quy, phần còn lại thì đa số là dân công đất liền được tuyển dụng tùy ý. Theo tìm hiểu của tôi, chiếc tàu câu mực gặp nạn thuộc sở hữu của một công ty và dường như họ đã ký một hợp đồng giả với những dân công này. Tiền lương thỏa thuận ban đầu là khoảng một trăm sáu mươi triệu một năm cộng thêm cả trích phần trăm, nhưng công ty của con tàu câu mực đó đã động tay vào hợp đồng. Thực tế là mỗi tháng họ chỉ nhận được mức lương cơ bản ba triệu năm trăm mỗi tháng và số tiền trích phần trăm thì cực kỳ ít ỏi.”
‘Rầm!’
Tống Minh Đạt đập một cái thật mạnh xuống bàn, tựa như bát đũa trên bàn, Hứa Bác Hùng cũng bị chấn động tới nỗi run lên.
“Tôi đã nói mà, chuyện này không thể nào đơn giản vậy được, ba mươi ba thuyền viên, hai mươi hai mạng người! Nếu như tôi đoán không sai, hiện tại mười một người còn sống đang bị giam giữ, chỉ có cái công ty kia là vẫn như cũ bình yên vô sự, đúng không?” Tống Minh Đạt tức giận đến mức lông mày dựng đứng cả lên, anh ta bực bội hừ lạnh.
“Tôi cũng hiểu rõ chuyện đó, nhưng mà tình hình trước mắt là mặc dù công ty tàu câu mực đã làm giả hợp đồng nhưng theo pháp luật, vụ án giết người không liên quan gì đến bọn họ cả. Chúng ta đều biết rằng hung thủ là mười một người còn lại, có điều tới tận bây giờ tất cả họ chẳng hề hé được nửa lời, chúng tôi quả thật hết cách rồi mới mời mọi người đến.”
Hứa Bác Hùng vẫn ôn tồn nói, Nguyễn Vi bỗng nhiên có chút đồng tình với người đàn ông trung niên này.
Ai ai cũng biết kẻ nào là thủ phạm đầu sỏ trong vụ thảm án này, công ty tàu thuyền câu mực đó dám ngang nhiên như thế thì chắc hẳn đã sớm tìm ra cách để đối phó với những tình huống như vậy. Duy chỉ có những người như Hứa Bác Hùng, họ không mất hết lương tri nhưng cũng bởi thế, cứ một mực tự mình chen vào trong đó, vừa ở thế khó xử vừa giày vò chính bản thân.
“Họ thực sự không hề lên tiếng sao?” Nguyễn Vi khá thông cảm với Hứa Bác Hùng, cho nên giúp ông ấy đổi chủ đề.
Suy cho cùng, dù rằng mọi chuyện xảy ra là có nguyên do của nó thì cũng không tài nào xóa đi được tội danh giết của những người này, bất kể thế nào, họ cũng phải tìm ra chân tướng để khiến từng người chịu sự trừng phạt thích đáng.
“Nếu tôi đoán không sai, trước khi lên bờ chắc là bọn họ đã móc nối lời khai với nhau. Im lặng chính là then cửa đầu tiên của họ, chúng tôi đã thử đủ mọi cách thẩm vấn mà vẫn không cạy được miệng bọn họ ra, do đó đành phải nhờ mọi người tới.”
Nghe thế, Nguyễn Vi gật đầu, cuối cùng cũng coi như đã xác định được tình hình cơ bản.
Ba mươi ba người ra khơi nhưng tám tháng sau chỉ có mười một người quay về, hiển nhiên đây không phải là một tai nạn có thể lý giải được. Chính bởi lẽ đó, trên chuyến tàu câu mực Chu Hải số 2624 lênh đênh giữa đại dương này chắc chắn đã xảy ra những chuyện đáng sợ mà người thường khó lòng tưởng tượng nổi. Hai mươi hai mạng người! Cứ suy nghĩ đến đây là Nguyễn Vi lại cảm thấy sợ hãi, đây nhất định là một cuộc tàn sát tựa như địa ngục.
Tuy nhiên, căn cứ vào lời kể của Hứa Bác Hùng, rõ ràng làm theo phương pháp thẩm vấn thông thường thì không thể có được sự thật. Nguyễn Vi suy tư, rốt cuộc phải dùng cách thức thế nào, mới có thể phá vỡ vòng bảo vệ của những người này. Cũng giống như hiệu ứng cánh bướm, miễn là có thể lay động một chốt cửa của một trong số họ, đến lúc đó mọi chuyện sẽ được đưa ra ánh sáng.
————
Đêm đã khuya, Nguyễn Vi nhìn người đàn ông tên Lưu Tranh Vanh ở trước mặt, bất lực lắc đầu. Như lời Hứa Bác Hùng nói, cô đã thử toàn bộ kỹ năng thẩm vấn nhưng cho dù thế nào, người đàn ông này vẫn cứ hồ đồ ngu xuẩn y như tảng đá.
“Lưu Tranh Vanh, hãy suy nghĩ cho rõ ràng đi, tôi cho anh một cơ hội cuối cùng. Chỉ cần anh nói ra chân tướng, quan tòa nhất định sẽ châm chước xử lý.” Khi Nguyễn Vi nói chuyện, ánh mắt luôn nhìn chằm chằm vào từng cử động của Lưu Tranh Vanh. Cho dù chỉ là một cái nháy mắt của Lưu Tranh Vanh, cô cũng không hề bỏ qua, nhưng kể cả có như vậy, Nguyễn Vi vẫn phải bó tay.
Không còn cách nào, Nguyễn Vi đành phải thu dọn hồ sơ rời khỏi phòng thẩm vấn, ra ngoài thì gặp Lý Bình Uy và Tống Minh Đạt đã đợi từ lâu.
“Mấy người này thật đáng ghét! Tôi chưa bao giờ thấy thằng nào khó chơi như vậy!” Thấy Nguyễn Vi bước ra, Lý Bình Uy than thở không dứt. Chẳng nghi ngờ gì nữa, mười một người này đã sớm sắp đặt với nhau, thậm chí đến cả tư thế giữ im lặng cũng giống y chang, cứ như chỉ sợ người khác không biết bọn họ là cùng một giuộc.
“Chúng ta nên làm gì đây?” Lý Bình Uy hỏi Nguyễn Vi.
“Có lẽ sẽ không moi ra được gì từ miệng những người này, chúng ta phải tìm cách khác thôi.” Nguyễn Vi hiếm khi thở dài, các nghi phạm bình thường dù khó chơi hơn nữa thì gặp phải cảnh khốn cùng tù tội cũng sẽ ngoan ngoãn nhận tội. Chỉ có mười một người này, chẳng những không hé răng, lại còn cố gắng kiềm chế từng chuyển động cho dù nhỏ nhất của mình, việc này đơn giản là không thể tin được! Điều duy nhất Nguyễn Vi có thể chắc chắn là một trong số họ nhất định tồn tại một kẻ như con sói đầu đàn.
Dân công bình thường làm sao có thể hiểu được những chuyện này, hiển nhiên, họ cũng không có khả năng gây ra vụ án hung ác giết hại tận hai mươi hai người như vậy.
Càng thâm nhập vào sâu, Nguyễn Vi càng cảm thấy sợ hãi và kinh hoàng.
“Đúng rồi, đội trưởng Nguyễn, cô có biết lão Hàn là ai không?” Tống Minh Đạt đột nhiên nhớ đến cái tên mà mình vô tình biết được, anh ta nói xen vào.
“Lão Hàn?” Nguyễn Vi hỏi lại, lắc lắc đầu.
“Vậy ngày mai, chúng ta đi gặp lão Hàn này đi.” Tống Minh Đạt đề nghị với Nguyễn Vi.
“Ông ta là ai?” Nguyễn Vi hỏi.
“Một đầu bếp, vốn dĩ ông ta cũng định lên thuyền nhưng nghe nói một ngày trước đó, lão Hàn bỗng dưng nổi điên, hô to cái gì mà giết người. Thế là công ty kia đã đuổi lão Hàn xuống tàu, cũng bởi vậy, ông ta mới may mắn thoát được một kiếp.”
Nguyễn Vi phải thừa nhận, lúc nghe thấy tin này, cả người cô đều nổi da gà, Lý Bình Uy cũng thế, nghe Tống Minh Đạt nói xong mà giật cả mình.
“Thật sao?” Lý Bình Uy không dám tin thốt lên.
“Tôi lừa anh làm gì chứ, đây là lời khai của nhân viên công ty tàu thuyền câu mực ấy, không thể là giả được.” Tống Minh Đạt thấy Lý Bình Uy chất vấn mình, bất mãn bổ sung.
“Nếu là sự thật thì việc này cũng quá bất thường rồi? Làm sao lão Hàn đó lại biết được chuyện giết người? Chẳng lẽ ông ta bị ma nhập?” Lần đầu tiên, Lý Bình Uy cảm nhân được tín ngưỡng vô thần của mình dao động.
“Ai mà biết được? Sáng mai chúng ta đi gặp lão Hàn, anh có thể tự mình hỏi ông ta.”
Dứt lời, Tống Minh Đạt quay người rời khỏi, Nguyễn Vi và Lý Bình Uy đi theo sau anh ta.
Phía trước là hành lang dài và sâu, ba người tiến vào trong, chỉ còn tiếng bước chân chậm rãi vang vọng.
Đột nhiên, Nguyễn Vi dừng lại, kinh ngạc mà quay đầu nhìn qua.
Trong nháy mắt, Nguyễn Vi dường như trông thấy khung cảnh tám tháng trước, con tàu câu mực xa khơi Chu Hải số 2624 thổi còi inh ỏi, thân thuyền to lớn từ từ rời cảng.
Khi thành phố Hải Uy sắp biến mất khỏi tầm mắt của mọi người, có ai kia đã quay đầu lại rồi liếc nhìn ra xa, thành phố Hải Uy đã trở thành một chấm nhỏ, bé tí như hạt vừng.
Ở nơi đó, tại đất liền xa xôi, đó là nhà của ông ấy, nơi có người nhà đang ngóng trông hai năm sau, ông mang áo gấm trở về.
Phía trước là biển cả mênh mông, rộng vô biên.
Phía trước là hy vọng của cuộc đời.